Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2018

[Truyện ngắn] KHU VƯỜN CỦA XOÀI NON [chỉnh sửa 21/5/2018]


KHU VƯỜN CỦA XOÀI NON
                                    By Haremmaster

Đó là những buổi trưa hè nắng hạ, khi những cây phượng đã cháy rực lên những hoa là hoa và lũ ve sầu đang râm ran dưới những hàng cây rậm rạp. Con đường nhựa bỏng rát dưới từng tia nắng gắt, cắt ngang qua những vườn cây xanh um. Hàng điều rũ bóng dọc hai bên đường, xen lẫn những đóa hoa tháng năm khoe sắc, mặc cho cái nắng thiêu đốt, như bướng bỉnh mà tự hào. Bầu trời trong vắt, cao thăm thẳm, lững lờ những cụm mây trắng tinh khẽ trôi.

Dưới bầu trời xanh cao đó, sâu thật sâu trong khu vườn, trên đỉnh đồi của những cỏ tranh và cúc dại, Xoài Mẹ vươn rộng tán đỡ lấy từng tia nắng. Dưới tán lá dịu dàng mà vĩ đại đó là những quả xoài vàng ươm đương chín rộ. Hương xoài thơm ngọt dẫn đưa nào chim, nào sóc, những đàn kiến lửa, kiến gió, kiến bù nhọt… Những trái xoài nặng trĩu, căng tràn nguồn sống, đu đưa, đùa giỡn với làn gió, chực chờ ngày rời cành.

Rồi khi Xoài Mẹ khẽ lắc lư, thì thầm với lũ con yêu quý: “Đến lúc rồi các con” thì lũ xoài non nô nức gieo mình xuống mặt đất. Có quả thì rơi xuống lùm cỏ, những quả khác lại rơi xuống nền đất cứng, có quả được đám rau lang đỡ lấy, có quả lại dập vỡ ra…. nhưng tất cả bọn chúng đều hài lòng vì đã được rời cây Xoài Mẹ mà hòa mình vào khu vườn. Rồi từ đây, chúng sẽ nảy mầm, thành cây, rồi sẽ làm mẹ, làm cha của những lũ xoài non khác.

Tất cả đều vui vẻ ra đi… chỉ trừ một quả xoài sót lại. Khi những trái xoài khác đang tìm cách bám rễ vào lòng đất, nó vẫn bám chặt vào Xoài Mẹ, không có vè gì muốn rời đi. Xoài Mẹ dịu dàng:
-        Đi đi con yêu, đến lúc trưởng thành rồi
Xoài Non hỏi:
-        Mẹ ơi, con có thể ở bên mẹ đợi bác gió Tây được không?
-        Con muốn đợi bác làm gì? – Xoài Mẹ ngạc nhiên hỏi.
-        Nếu rụng bây giờ, con chỉ có thể rơi quanh chân đồi – Xoài Non thủ thỉ với Xoài Mẹ. - Con muốn sang bên kia khu vườn, bên kia bờ suối.
-        Và chị Gió... đã hứa sẽ nhờ bác Gió Tây thổi con sang đấy. – Xoài Non ngập ngừng.
-        Con vẫn mãi mơ mộng như thế - Xoài Mẹ thở dài với Xoài Non – Mẹ không hiểu bên kia suối có gì lại quyến rũ con đến thế.
-        Kể cả chị Gió cũng không biết – Xoài Non trả lời mẹ - Chính vì vậy… Con càng muốn xem tận mắt những gì ẩn giấu bên kia khu vườn.
-        Con có thể trở thành một cây xoài cao, để có thể phóng mắt ra xa hơn mà? – Xoài Mẹ động viên
-        Sẽ là mười năm, hai mươi năm con mới có thể biết được những thứ đằng sau hai tán cây dầu đó – Xoài Non lắc đầu, nó siết chặt Xoài Mẹ – Thậm chí con sẽ chết vì tò mò trước khi biết được mất.
Xoài Mẹ dịu dàng ôm lấy Xoài Non, chịu thua sự cứng đầu của nó. Mặc lòng lo âu khôn nguôi cho nó, Xoài Mẹ vẫn cảm thông cho sự khát khao của Xoài Non. Nó vẫn luôn lơ đãng, mơ màng trong đám Xoài Non, là đứa duy nhất luôn dành hàng giờ liền ngắm nhìn dòng suối.
Chị Gió bay ngang qua, thông báo
-        Tuần sau bác Gió Tây sẽ tới. Em hãy chuẩn bị đi.
Xoài Non gật đầu, mỉm cười với chị. Chị Gió là người duy nhất đồng cảm với Xoài Non, chị luôn kể cho Xoài Non nghe về mọi điều thú vị trong khu vườn.
-        Tiếc rằng chị không thể bay xa hơn hai cây thầu dầu. Em sẽ không phải tự mình đi đến đấy. – Chị Gió nói với Xoài Non
-        Không sao ạ, em sẽ tự tìm hiểu. – Nó đáp lại.
-        Sẽ rất là gian khổ đấy.
-        Vẫn thú vị hơn là rơi xuống chân đồi. – Xoài Non cương quyết.
Chị Gió thinh lặng giây lát, rồi chị khẽ xoa đầu Xoài Non cười.
-        Ừ, chị biết em sẽ nói vậy mà.

-----  ¯  -----

Thế là Xoài Non tiếp tục chờ đợi. Nó đợi bác gió Tây ngày lẫn đêm, thao thức ngóng trông mỗi khi chị Gió bay ngang qua. Không thể làm gì hơn, Xoài Non đành tiếp tục chờ đợi, rồi giật mình thon thót mỗi khi tán Xoài Mẹ khẽ rung theo những cơn gió nhẹ…

Cho đến khi Gió Tây đến, thổi tung lên cả khu vườn. Gió Tây quất từng hồi lên những tán cây lao xao gồng mình chịu đựng, cuốn lá, cỏ khô thành từng đụn rối nùi, đẩy lũ gà non hoảng hốt vùi mình vào lòng mẹ. Chỉ có Xoài Non háo hức, nó ôm Xoài Mẹ lần cuối:
-        Con đi đây mẹ ơi.
Xoài Mẹ âu yếm con một lần cuối:
-        Chúc con may mắn.
Chị Gió sau khi kể cho bác gió Tây nghe chuyện của Xoài Non cũng nhẹ lướt qua Xoài Non lần nữa, thì thầm:
-        Em đi cẩn thận nhé.
Và rồi bác gió Tây thổi thật mạnh, Xoài Non đung đưa trong chốc lát, nó hét to với cả đỉnh đồiTạm biệt, rồi buông tay.
Xoài Non buông mình theo làn gió, gió Tây đỡ lấy nó, đẩy nó xuống chân đồi. Xoài Non phấn khích tận hưởng cảm giác tự do giữa không trung. Nó rơi mỗi lúc một nhanh hơn, rơi qua đám cúc dại đang vẩy tay, rơi qua lũ kiến lửa đang cặm cụi về hang, rơi qua lũ gà con ngơ ngác ngước nhìn… rồi bộp 1 cái, Xoài Non chạm đất. Theo quán tính, nó tiếp tục lăn them 1 quãng đường nữa cho đến khi dừng hẳn lại. Từ trên, gió Tây vọng xuống:
-        Ta chỉ giúp cháu được tới đây thôi, chèn ơi, cháu nặng dữ hông…
Rồi Gió Tây băng qua bờ suối, mất hút sau hai tán dầu, trả lại sự yên ắng ban đầu cho khu vườn.

-----  ¯  -----

Bác gió Tây đã giúp Xoài Non đi được một quãng đường khá xa, bờ suối đã hiện ra trước mặt nó. Dưới bóng râm của khu vườn, con đường đất đỏ, đầy những vết hằn nứt và cứng như đá ong, đâm thẳng từ chân đồi ra bờ suối. Từng vạt nắng vàng đong đưa trên những lùm cỏ dại, vốn đã được gió Tây phủ lên một lớp sương đỏ, vẫn còn đong đưa rung rinh. Lũ côn trùng bình thường vẫn luôn rả rích bất kể ngày đêm, giờ đây cũng im bặt mà trốn vào những góc khuất gió.

Đứng gần bờ, dòng suối trông thật mới mẻ. Những đợt sóng lăn tăn trên mặt nước, lấp lánh ánh nắng chói lóa từ trên cao. Đám lục bình vn thường xanh ngát một màu, giờ đây lại rợp sắc tím dịu dọc hai bên suối. Bên kia bờ, đá sỏi nằm rải rác cùng những bụi rau muống, địa y. Hai cây dầu Xoài Non vẫn thường thấy, thân cao ngất, lá xanh rì rào theo gió. Từng đợt từng đợt, những quả dầu xoay tít như bông vụ, rơi xuống gốc cây, trôi theo làn nước. Xoài Non ngoảnh lại nhìn ngọn đồi một lần nữa, tán Xoài Mẹ rung rinh từ trên đỉnh, đơn độc dưới vòm trời cao. Xoài Non bần thần một chút, rồi nó tiến tới bờ suối.

-----  ¯  -----

Dù cho gió Tây đi ngang qua khu vườn, mang theo một làn hơi ẩm nhẹ làm mát dịu đi phần nào cái nóng, bầu trời vẫn tuyệt nhiên không có dấu hiệu một cơn mưa. Trưa đến, cả khu vườn như chìm vào giấc ngủ thinh lặng. Thi thoảng lại rộ lên vài tiếng chim ngắn ngủi sau những tán cây nhưng cũng nhanh chóng im bặt. Về chiều, không khí càng oi ả hơn, cái nắng hạ soi hừng hực lên mọi thửa đất của khu vườn, đốt cháy từng ngọn cỏ. Bất chấp tất cả, Xoài Non vững bước xuyên qua khu vườn. Cái nóng làm bốc hơi nước bên trong nó, con đường đất cứng làm ê ẩm chân nó, nhưng đôi mắt nó lại ánh lên niềm hân hoan mỗi khi nó nhìn về phía hai cây dầu. Trời đã xế muộn, Xoài Non không muốn đi tiếp trong màn đêm, nó bèn tìm chỗ nghỉ ngơi giữa một đám cỏ tranh. Cỏ tranh hỏi nó:
-        Xoài Non đi đâu mà tới tận đây thế?
-        Chào cả nhà cỏ Tranh, mình đang đi tới bờ suối. – Xoài Non trả lời - Nhưng trời đã xế muộn, mình có thể nghỉ lại đây được không?
-        Được chứ, Xoài Non cứ nghỉ lại đây. Nhưng Xoài Non tới bờ suối để làm gì vậy? – Đám cỏ tranh nhao nhao hỏi.
-        Cám ơn mọi người. Mình muốn qua bên kia bờ suối, chỗ 2 cây dầu đấy. – Xoài Non chỉ cho đám cỏ tranh đích tới của nó.
-        Tại sao Xoài Non lại phải cất công đi xa thế? – Một nhánh cỏ tranh đã già hỏi
-        Cháu muốn biết đằng sau hai tán cây dầu kia là một nơi như thế nào – Xoài Non trả lời – Từ đỉnh ngọn đồi, cháu hằng nhìn thấy những quả dầu xoay tít trong gió.  Chúng có vẻ rất vui vẻ, và thật tự do. Mỗi một cơn gió lại mang những quả dầu ấy bay đi thật xa, xa hơn cả bên kia khu vườn.
Ngập ngừng chốc lát, Xoài Non tiếp:
-        Cháu thật muốn thấy bên đó, nơi những quả dầu bay tới, trước khi cháu cắm rễ vĩnh viễn xuống mặt đất.
-        Đám cỏ tranh cười – Ước mơ của Xoài Non thật khó hiểu với cỏ Tranh nhà ta. Sao không đơn giản chỉ mọc thành một cây xoài cao? Cỏ Tranh nhà ta chỉ mong ước sao có thể vươn cao như những cây cối khác là đủ rồi.
Xoài Non cũng cười, nó cười bẽn lẽn, ngập ngừng như đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng kẹo.

Tối đó, bầu trời sáng trăng trong vắt. Tiếng ếch nhái từ bờ suối vang vọng tới tận nhà cỏ tranh. Xoài Non nằm giữa bụi cỏ tranh, thao thức, mường tượng những gì nó có thể thấy khi tới được cây dầu. Rồi nó bỗng nhớ về đỉnh đồi,  nhớ Xoài Mẹ, nhớ anh chị em của nó - chắc giờ đây đã bám rễ cả rồi. Nỗi nhớ nhà chợt ùa về trong tâm Xoài Nonnghẹn ứ ở cổ nó, làm cay xè đôi mắt nóXoài Non xoay người, khẽ sụt sịt. Chị gió khẽ lướt qua chỗ nó nằm, vỗ về lên người nó và đưa nó vào giấc ngủ yên.

-----  ¯  -----

Tiếng ríu rít của lũ chim ăn sớm rộn ràng cả khu vườn. Thay vào cái nóng hừng hực của ban trưa, buổi bình minh có một làn không khí mát rượi của sương sớm
Nhà cỏ Tranh đã tỉnh giấc và đang uống lấy những giọt sương mai. Sương đọng thành từng giọt trên Xoài Non, khiến nó cảm thấy khoan khoái sau một ngày nắng nóng. Nó mở mắt, nhìn thấy vòm trời xanh thẫm, hấp háy những tia nắng đầu tiên. Vang lại từ xa, tiếng gà trống gáy mừng ngày mới. Ngáp một cái thật dài, Xoài Non lồm cồm ngồi dậy. Nhà cỏ Tranh lao xao chào hỏi Xoài Non, Xoài Non vui vẻ đáp lại trong sự rộn ràng của buổi sớm. Sau bữa sáng, Xoài Non chia tay nhà cỏ tranh, tiếp tục cuộc hành trình.

Gần trưa, không khí lại trở nên oi bức như mọi ngày. Chị Gió cũng trở nên mệt mỏi, thôi bay lượn trong vườn, mà trốn vào một bóng râm nào đó tránh nắng. Càng gần bờ suối, cây cối càng thưa thớt. Những tán cây mát rượi dần dần trở nên hiếm hoi, thay vào là những bụi cỏ cháy khô phủ đầy bụi. Dưới bóng râm của một cây điều, Xoài Non chôn chân tránh nắng.

Cây Điều có vẻ tiều tụy dưới sức nóng. Trên các tán cây, những chiếc lá cháy vàng, cong veo nhiều không kém những lá xanh. Thân điều lớn, cong về phía bờ suối, cành điều khô rám, đâm chẻ thành nhiều nhánh nhỏ. Điều toát ra vẻ thẩn thờ, chán nản, và đăm chiêu. Sự khắc khổ hằn lên từng vết xước, từng nhánh cây Điều.
Xoài Non nằm dài dưới gốc Điều đợi chờ cái nắng vơi đi, thơ thẩn ngắm những cánh bướm vàng, bướm trắng lượn lờ xung quanh. Không khí thật tĩnh lặng đến nỗi Xoài Non có thể nghe thấy tiếng vo ve của những con ong bên đám cúc dại, chăm chỉ làm việc giữa buổi trưa hè.

-        Xoài Non từ đỉnh đồi tới đây hả? – Cây Điều đột nhiên lên tiếng.
-        Vâng ạ - Xoài Non trả lời, rời mắt khỏi cặp bướm.
-        Ta trông vậy, chứ cũng ngang tuổi mẹ con đấy – Cây Điều nói chuyện với Xoài Non bằng một chất giọng buồn buồn – Lúc ta bé bằng đám cỏ tranh kia, thì đỉnh đồi vẫn là đồi trọc. Rồi không rõ từ lúc nào, ta bắt đầu để ý thấy mẹ con trên đấy. Chúng ta đã cùng lớn lên, cùng trải qua những thăng trầm của khu vườn này.

Xoài Non cảm thấy một niềm hãnh diện khi mẹ của nó được nhớ đến.
-        Xoài luôn vui vẻ, thỉnh thoảng chúng ta cũng chào hỏi lẫn nhau. – Điều tiếp tục – Mỗi năm, nhìn những chùm Xoài Non như cháu trĩu nặng, ta lại vui lây niềm vui của bà.
-        Mẹ cháu chắc chắn cũng rất vui khi thấy bác và các bạn Điều đều khỏe mạnh ạ. – Xoài Non đáp lại.
Nghe thế, Điều ủ rũ đi hẳn. Xoài Non chột dạ, tự hỏi không biết nó đã nói gì sai.
-        Mỗi năm, ta cũng như mẹ cháu, đều sai trĩu những quả điều non. – Điều ưu tư hơn – Thế nhưng, các bạn Điều không có số phận như cháu. Các con của ta khi chin đến, đều bị thu hoạch hết bởi chủ vườn.
Xoài Non nghe thế thì cảm giác có một nỗi buồn không rõ từ đâu, đột nhiên trào dâng trong nó. Những sự khắc khổ, sầu muộn kia của Điều, dù Xoài Non không hiểu được, vẫn khiến nó cảm thấy xót xa trong lòng.
-        Chưa bao giờ ta được thấy những đứa con của ta đâm chồi. Mẹ con thật hạnh phúc – Điều bùi ngùi.
-        Dạ - Xoài Non khẽ đáp, nó tựa người vào cây Điều ngắm nhìn những vạt nắng dưới bóng râm, biết rằng nó không có 1 lời nào để an ủi được cây Điều già. Còn Điều lại chìm vào giấc suy tư về cuộc đời của nó, mặc cho cái nắng đang thiêu rụi từng cuốn lá. Chị Gió khẽ lướt qua
-        Chào em, Xoài Non.

-----  ¯  -----

Chiều xuống, chim chóc từ mọi phương lao xao về tổ. Từ bầy chim sẻ ríu rít sau những tán cây, đến những cánh cò trắng lầm lũi bay ngang qua khu vườn. Trên một cành mít, con chim bói cá xanh thong thả rỉa lông rỉa cánh.
Xoài Non đã đi được khá xa, nó ước chừng chỉ sáng mai sẽ tới được bờ suối. Từ đây nó đã nghe được tiếng nước róc rách mát rượi. Trải qua hai ngày dài du hành, Xoài Non đã thấm mệt. Nó rời khỏi con đường mòn, tìm một chỗ nghỉ đêm dưới tán lá rậm. Lặng ngắm từng tia nắng tắt dần, Xoài Non bân khuân nhớ lại những gì cây Điều đã nói. Xoài Non nhận ra, nó thật may mắn xiết bao khi có Xoài Mẹ là mẹ nó. Và cũng thật may mắn xiết bao, khi Xoài Mẹ còn thông hiểu và ủng hộ cho ước mơ của nó. Một ước vọng kỳ lạ, không giống bất kỳ anh chị em nào của nó. Dù rằng, nó không còn nhìn thấy được đỉnh đồi nữa, Xoài Non vẫn thầm cảm ơn Xoài Mẹ thật nhiều.

Xoài Non thức giấc, ngạc nhiên nhận ra nó đã ngủ quên từ lúc nào. Bất giác, nó bị thu hút bởi những tia sáng lấp lánh sau tán lá tối om. Trăng đã lên, sáng vằng vặc. Vầng trăng tỏa ra ánh sáng dìu dịu lan tỏa khắp khu vườn. Từng chòm sao đua nhau lấp lánh, như những đàn đom đóm bay lượn quanh bầu trời. Trước đây Xoài Non chỉ thấy được một góc bầu trời vì luôn bị những tán lá che khuất, nhưng giờ đây, khi đã rời xa đỉnh đồi, cả thế giới mới hiện ra trước mắt nó. Sự kỳ vĩ của bầu trời đêm, sự hứng khởi tột đỉnh, tất cả choáng ngợp tâm trí Xoài Non. Nó ngây người ngắm nhìn, quên đi mọi mệt mỏi, quên đi nỗi buồn nhớ nhà, thậm chí quên luôn cả cây dầu và bờ suối. Đôi chân như nhẹ hẫng, Xoài Non đi dọc con sông lấp lánh trên cao, đôi mắt phản chiếu những tia sáng nhỏ. Nó cảm giác như cả thế giới chầm chậm quay xung quanh nó, chỉ dành cho riêng nó. Bầu trời đêm kia mỗi lúc một cao hơn, cao hơn... khi Xoài Non đặt lưng xuống bãi cỏ khô. Mặt đất tuy cứng, nhưng ấm áp như lúc ban chiều. Xoài Non khoan khoái tựa lưng, mắt vẫn không rời những vì sao lấp lánh. Rồi từng chút một, mi mắt nó nhắm lại, cho đến khi không còn thấy gì nữa.

Một tiếng động mạnh vang lên sau bụi rau lang khiến Xoài Non choàng tỉnh. Nó lo lắng nhìn xung quanh, cảm giác như bị cái gì đó theo dõi chăm chú. Trong bóng đêm lập lòe, một đôi mắt vàng hấp háy dưới những bóng đen. Lần đầu tiên Xoài Non thấy sợ như vậy, cả người nó lạnh toát, run bần bật. Xoài Non như bị thôi miên vào đôi mắt vàng đó, không thể cử động hay thậm chí hét lên
Rồi đôi mắt từ từ tiến lại gần Xoài Non. Duới ánh trăng một cái mõm dài đầy răng nhọn hoắt cùng cái lưỡi đỏ và một bộ lông đen dính bết lộ diện. Lão Chồn nhe răng cười với Xoài Non
-        Úi chà! Một bé Xoài Non mới dễ thương làm sao.
Cặp mắt vàng của lão Chồn nhìn hau háu Xoài Non, lão lừ lừ tiến lại, nhe ra những cái răng nhọn hoắt thèm thuồng. Xoài Non sợ điếng người, tay chân nó lạnh cóng không thể nhúc nhích, nó chỉ biết sững sờ nhìn lão Chồn tiến lại.
-        Bé Xoài ở đâu tới đây thế?
-        Cháu… cháu ở đỉnh đồi ạ.
-        Chà… từ đỉnh đồi mà sao lại tới tận đây? Lão chồn đã tiến sát lại Xoài Non. Nó có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ lão, một cái mùi làm nó muốn nôn cả ra. Nhưng sự sợ hãi đã bao trùm khắp Xoài Non, nó không thể nhấc nổi mình, chỉ biết run cầm cập bất lực.
-        Chà… bé Xoài mới dễ thương làm sao. – lão liếm mép
-        Ông.. ông Chồn.. làm ơn… tha cho cháu – Xoài Non thút thít.
-        Ối, ta sẽ không làm đau bé đâu. – Lão Chồn cười khẩy – Ta sẽ nhẹ nhàng mà.
Đoạn lão cắm ngập hàm răng trắng nhởn vào Xoài Non lột đi lớp vỏ của nó. Lão chồm lên Xoài Non cắn xé. Xoài Non la lên đau đớn, nhưng chỉ có sự thinh lặng đáp lại nó. Trong màn đêm của khu vườn, tiếng nhóp nhép của lão Chồn cùng với tiếng khóc đau đớn của Xoài Non vang lên khắp không gian.

Bất chợt, lão Chồn nhỏm người lên cảnh giác. Đôi tai nhọn vểnh lên thăm dò, đôi mắt vàng nheo lại, nhìn chăm chăm vào trước mặt. Lão đánh hơi liên hồi, rồi xù lông lên co người lại. Từ xa vẳng lên tiếng chó sủa liên hồi. Chồn ta chỉ kịp lầm bầm “lại con chó khốn kiếp” rồi lỉnh mất vào bụi rậm
Tiếng chó sủa vang từ xa dần chuyển hướng đuổi theo lão chồn, để lại Xoài Non một mình trong bóng tối, đau đớn và tủi nhục.

-----  ¯  -----

Xoài Non chẳng buồn cử động, nó chỉ nằm đấy mặc kệ cho hừng đông bắt đầu ló dạng. Đau đớn khiến nó không thể chợp mắt, sự mệt mỏi lại quật ngã bản thân nó.
Xoài Non mặc kệ lũ chim đi ăn sớm, líu ríu thì thào với nhau. Xoài Non mặc kệ lũ gà con lấm lét nhìn nó rồi ù té chạy theo gà mẹ. Xoài Non cũng mặc kệ lũ kiến đang mò đến theo mùi hương xoài rỉ ra từ những vết thương trên người nó. Với nó, tất cả đã kết thúc, không bờ sông, không cây dầu… tất cả đều đã bị lão Chồn tước đoạt đi mất.
- Kết thúc đi, Kiến – Xoài Non thì thầm – Hãy giúp mình kết thúc mọi thứ.
Nhưng mà… không có con kiến nào lại gần Xoài Non cả. Lũ kiến đã không còn bị quyến rũ bởi hương xoài nữa, chúng chỉ ngửi thấy mùi của lão Chồn ám lại trên Xoài Non. Lũ Kiến bỏ đi, không hề để ý đến lời van lơn của Xoài Non mà tìm kiếm những hương thơm ngọt ngào hơn.
Xoài Non nhận ra, nó đã bị bỏ lơ, bởi cả khu vườn, bởi cả thế giới… bởi cả giấc mơ của nó. Không một ai quan tâm tới nó, không một ai lại gần nó. Hoàn toàn cô độc
          À, ra thế - Xoài Non chua chát thì thâm với chính mình. Từ trước đến nay, Xoài Non chỉ có mỗi giấc mơ của nó, khát vọng làm động lực cho mọi cố gắng. Và khi mất đi giấc mơ đó, nó nhận ra nó trở nên trống rỗng xiết bao. Trống rỗng như một hòn sỏi bên đường, không được ai chú ý đến.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng càng lúc càng gay gắt trên khắp khu vườn. Xoài Non vẫn mặc kệ. Nó mặc cho cái nóng đang làm khô héo nó, mặc cho chị Gió gọi nó… nó chỉ đơn giản không thể cử động. Thật ngạc nhiên là mới hôm qua đây, nó vẫn còn đầy ắp những niềm hân hoan và háo hức. Giờ đây, Xoài Non chỉ hy vọng, nó có thể ngủ vùi... mãi mãi. Giá như… cái nóng của mùa hè đừng giày vò nó từng giây.

-----  ¯  -----

Băng qua khu vườn, ba đứa trẻ tầm mười tuổi, dáng gầy gò, đen nhẻm. Hai đứa xách hai cái cần câu bằng tre, đứa còn lại cầm cái xô nhôm cũ xì, lủng lỗ chỗ, với cái quai là những sợi kẽm đầy gỉ sét. Chúng vừa đi vừa cười nói rôm rả, băng qua những đám đất, bụi cỏ, dưới cặp mắt tò mò của bao sinh vật trong vườn.
-        Tao sẽ làm kỹ sư chế tạo ra máy bay bay thiệt cao. – Đứa cao nhỏng nói
-        Tao sẽ là thầy giáo như thầy Hải. Tao sẽ đánh đòn hai đứa mày mỗi lần tụi mày trốn học. – Thằng nhóc lùn nhất nói
-        Còn tao, tao sẽ đi với mẹ sang Mỹ với ba tao. Tao sẽ là phi công bay khắp nơi – Thằng nhóc còn lại nói, nó có một mái tóc hung hung đỏ.
-        Mày xạo, trước giờ mày đâu có ba – Thằng cao nhỏng nói
-        Tao không xạo, mẹ nói ba tao đang ở Mỹ. Ba sẽ đón tao với mẹ tao đi. – Thằng nhóc trả lời.
-        Mà nước Mỹ ở chỗ nào? – Thằng nhóc lùn hỏi.
-        Mẹ tao nói ở xa lắm, phải đi bằng máy bay lận – Thằng nhóc trả lời – Tao sẽ lái máy bay đưa mẹ tao sang đấy.
-        Thế sao mày biết ba mày ở đó? – Thằng cao chất vấn
-        Ba tao gởi hình về quá trời luôn – Thằng tóc đỏ trả lời. – Hình ba tao đi câu cá ở hồ nè, hồ rộng thật là rộng. Rồi hình ba tao đi trượt tuyết nè, tuyết màu trắng tinh, mấy ngọn núi xung quanh cũng đầy tuyết.
-        Rồi ba tao còn chụp mấy căn nhà cao ốc, cao gấp mấy trăm lần cây bàng trường mình. – Nó tiếp tục khoe – Ba tao còn chụp chung với mấy ông người Mỹ, có ông da đen thui luôn...
-        Ê lát về lấy cho tao coi với – Thằng lùn trầm trồ - Hồi Tết ra huyện, tao cũng được mẹ cho đi máy bay nè.
-        Cái máy bay của mày là đu quay thôi – Thằng cao tỏ vẻ thích thú – Phải đi máy bay thật mới đã.
-        Chứ sao nữa ! – Thằng tóc hung đắc chí - Mẹ tao nói, khi nào qua Mỹ, tao sẽ được đi công viên giải trí nữa nè. Ở đó có nhiều trò chơi hơn công viên huyện nhiều.
-        Vậy bên Mỹ có khủng long không? – Thằng lùn ao ước - Tao muốn coi con khủng long bạo chúa.
-        Có hết – Thằng tóc hung huênh hoang – Rồi tao cũng sẽ đi thám hiểm giống ba tao, chụp cả đống ảnh cho tụi mày coi.
-        Đã ghê – Thằng cao suýt xoa – Tao cũng muốn đi thám hiểm ghê.
-        Ừ! - Thằng tóc hung rủ rê – Ba đứa tụi mình cùng đi thám hiểm nha. Coi xem bên Mỹ còn có gì nữa không.

-----  ¯  -----

Tiếng nói cười rộn rã của tụi nhỏ dần xa khuất qua những lùm cây. Chúng không hề để ý đến Xoài Non nằm khuất một bên, nhưng Xoài Non lại nghe hết những gì chúng nói. Cái nắng vẫn oi ả trên khu vườn, và Xoài Non vẫn im lìm trên nền đất nóng, đôi mắt nó nhắm nghiền đầy suy tư. Không gian văng vẳng tiếng ve, tiếng dế, tiếng những con ong chăm chỉ xuyên qua những kẽ lá đầy nắng… và tiếng róc rách của con suối nhỏ làm mát dịu đi khu vườn. Tất cả một giai điệu của khu vườn, ngân lên thành bản hòa ca của sự sống, của khát vọng. Mọi thứ vẫn đang tiếp tục, ngày vẫn nắng và mưa sẽ tới. Vậy nó, Xoài Non có được phép buông xuôi như này không? Chẳng phải nó đã lì lợm bỏ qua cuộc sống bình thường như các anh chị em khác. Chẳng phải nó đã lì lợm không lắng nghe Xoài Mẹ can ngăn? Chẳng phải nó đã lì lợm bám vào Xoài Mẹ đợi ngày Gió Tây đến. Vậy nó có được phép buông xuôi lúc này, bất chấp mọi sự lì lợm mà nó đã phạm phải từ trước đến nay mà vẫn chưa biết được sau hai tán dầu kia có những gì? Đúng vậy, “sau hai tán dầu kia có những gì?”, câu hỏi lại thôi thúc trong tâm Xoài Non một lần nữa.
Nó đã từng khao khát mãnh liệt, bất chấp tất cả. Thì giờ đây, nó vẫn có thể tiếp tục khao khát mãnh liệt, thậm chí còn dữ dội hơn trước vì mọi thứ nó đã trải qua, vì mọi thứ nó đã đánh mất, vì mọi thứ mọi người đã hy sinh cho nó.
Xoài Non trở mình, nó gượng ngồi lên. Cơn đau và cái nóng làm nó kiệt sức… nhưng trong lòng nó đã trở lại những cảm xúc rộn rã. Sực nhục nhã, ê chề, thất vọng mà lão chồn gây ra vẫn còn đó, nhưng một cảm xúc khác đã đè nén chúng đi. Nó không phải là mất đi hẳn - giống như những vết thương vẫn đang há miệng trên người nó, vẫn đau nhức từng khắc một - nhưng Xoài Non quyết định ngó lơ chúng. Vì nó, Xoài Non, có một thứ khác quan trọng hơn.

Xoài Non ngoảnh nhìn ra bờ suối: Con đường mòn nhỏ, với những lá khô, bụi cỏ hằn những vệt nắng chói chang dẫn đến con suối trong lành. Và bên kia bờ suối là hai cây thầu dầu, rung rinh rung rinh, che khuất đi những gì Xoài Non vẫn hằng muốn biết. Xoài Non ngồi lặng im, nó nghe văng vẳng tiếng chị gió gọi nó. Hòa lẫn trong những cơn gió nhẹ của chị là tiếng gọi của gia đình Xoài Non mà chị đã cố công đem tới. Mùi đất khô thấm vào mũi nó, cay nồng vào tận trong lồng ngực. Xoài Non đứng dậy, cơn đau nhói lên trên người nó, làm nó choáng váng. Nó gượng bước, cơn đau lại suýt quật ngã nó xuống. Xoài Non xuýt xoa, nó lưỡng lự ít phút… rồi hít một hơi dài, môi mím chặt, nó bước lên con đường mòn.

-----  ¯  -----

Khi cái nóng lên đến đỉnh điểm thì theo sau đó là những cụm mây to đủ hình dạng. Những đám mây khổng lồ không rõ từ đâu, ùn ùn kéo đến, hãm bớt sự công phá của mặt trời. Những cơn gió quất lên những tán cây cao từng hồi xào xạc, vặn xoắn những đám mây thành những hình thù kỳ cục… Gió cuốn bụi bay mù mịt trên mặt đất, kéo theo cả những đá sỏi, lá cây quét qua khu vườn.

Xoài Non nấp trong một bụi rau lang, được che chắn bởi một tảng đá lớn mà gió không dễ cuốn đi được. Trong khi đám rau mặc kệ những cơn gió mạnh, Xoài Non cố ép mình sát đất và khuất sau tảng đá hết mức. Những cơn gió thế này luôn làm nó sợ… biết bao anh chị em của Xoài Non đã sớm lìa cành vì những cơn gió thế này. Bọn chúng ngang ngược, cậy sức càn quét cả khu vườn chẳng kiêng nể gì ai. Những lúc đấy, lũ Xoài Non chỉ biết bám chắc vào Xoài Mẹ mà thút thít. Xoài Mẹ khép mình lại, ôm lấy lũ con đang cơn nguy cấp, mặc cho lũ gió giày vò.
Những kỷ niệm cũ làm Xoài Non nôn nao da diết, mắt nó lại cay nồng lên. Nhưng cơn giông không cho nó thời gian để nhớ nhung. . bầu trời mỗi lúc một đen kịt, và gió gào lên mỗi lúc một dữ dội hơn. Giữa khoảng đất trống, Xoài Non không thể tìm được một gốc cây lớn gần nó để trú ẩn. Mà cũng thật mạo hiểm khi mà nó cũng không còn bao sức để chống chọi bời vì cơn giông kéo tới quá đột ngột… Nếu lão Chồn không tấn công nó thì giờ đây, Xoài Non cũng sẽ bắt đầu khô héo đi, cái nóng đã lấy đi nhiều nước trong người nó, khiến vỏ của nó quắt lại, xỉn màu và thô nhám, cả người nó đầy những vết nhăn.

Một con rắn mối len vào bụi rau lang, cạnh Xoài Non. Cũng như Xoài Non, nó chỉ muốn tránh cơn giông đang tới. Nó nhìn chằm chằm Xoài Non thăm dò và chỉ một cái lách nhẹ, nó chui vào giữa Xoài Non và tảng đá, đẩy Xoài Non ra ngoài. Xoài Non hoàn toàn bất ngờ, suýt nữa bị cơn lốc cuốn đi nếu nó không nhanh tay bám chặt vào một cái rễ rau lang trên mặt đất. Sau cơn bàng hoàng là một sự tức giận đối với ả rắn mối. Xoài Non quay lại nhìn… ả rắn mối trông có vẻ hết sức thảnh thơi, an toàn sau phiến đá và không hề để ý đến những gì ả vừa làm.
Cơn giông hoàn toàn không có dấu hiệu giảm nhẹ, Xoài Non chỉ đành nuốt giận, cố nép sát vào mặt đất. Tức ứa nước mắt, Xoài Non bò sát vào tảng đá, hy vọng chút sự chở che.
Một con rắn mối khác xuất hiện, trông có vẻ là bạn trai của ả kia. Nó thậm chí còn không thèm để mắt đến Xoài Non. Rắn mối đẩy Xoài Non ra để nằm cạnh bạn gái nó.

Xoài Non bị đẩy ra rìa bụi cỏ, chơi vơi giữa cơn giông. Run run vì giận và tủi thân Xoài Non chỉ biết ôm lấy mặt đấy. Một cơn gió mạnh quất đến rứt Xoài Non khỏi những sợi rau lang mong manh. Nó chỉ còn thấy trời đất quay cuồng trước khi va mạnh xuống nền đất cứng. Trong chốc lát, Xoài Non bị cơn gió quất đập, lăn vòng liên hồi trên mặt đất. Nó nhắm tịt mắt lại vì sợ, cố bám víu lấy bất cứ thứ gì có thể trong cơn cùng quẫn. Nhưng bất chấp mọi nỗ lực, Xoài Non vẫn bị cơn giông vùi dập như một món đồ chơi giữa không trung.

Sau khi càn quét hết khu vườn, cơn giông đột ngột chấm dứt như khi nó kéo tới, cây cối lại tĩnh lặng khi những cơn gió mạnh quét qua bên kia khu vườn bỏ lại Xoài Non chơ vỡ giữa đám lá khô. Mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, Xoài Non thiếp đi.

-----  ¯  -----

Tiếng tắc kẻ vang lên cô độc giữa đêm vắng, đánh thức Xoài Non choàng tỉnh. Trước mắt nó là một màn đêm tối mịt mù. Tuy vậy, Xoài Non cảm nhận được nó đang nằm trên một đống lá khô kêu rào rạo. Tiếng tắc kè vang lên lần nữa làm nó giật bắn, không khí buổi đêm quanh nó tĩnh mịch lạ lùng. Không tiếng côn trùng, không tiếng lá cựa mình, chỉ thỉnh thoảng lại có vài cơn gió lướt qua làm xao xác cây cối.

Giữa không khí tĩnh mịch đó, Xoài Non từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nước mắt trào ra vì uất hận và tủi thân, Xoài Non bật khóc nức nở. Nó nhớ đỉnh đồi, nhớ Xoài Mẹ, nhớ anh chị em của nó. Ruột gan nó cồn cào da diết khi nó nhớ lại những khoảnh khắc vùi đầu vào tán lá xanh của Xoài Mẹ, hay những lúc nô đùa với anh chị em. Nó càng đau hơn nữa vì nó biết, giờ đây chỉ một mình nó ở nơi hoàn toàn xa lạ này, hoàn toàn cô đơn.

Tắc kè đã thôi kêu, lỉnh đi mất từ lúc nào, để lại không gian khu vườn im lìm trở lại. Và với sự im lìm đó, Xoài Non chợt nghe rõ mồn một tiếng nước róc rách. Nó nhận ra nó đang ở rất gần bờ suối. Cố nén lại sự háo hức và hồi hộp, Xoài Non, xoay mình, tìm một tư thế dễ chịu hơn để dỗ giấc ngủ. Giữa đống lá khô sột soạt, Xoài Non gạt nước mắt, mong ước bình minh sớm xuất hiện và nó sẽ thấy được con suối.

-----  ¯  -----

Con suối không biết bắt nguồn từ đâu, vòng vèo cắt qua thung lũng. Dòng nước chảy dài chảy dài, len qua những bụi rau muống, những khe đá ong đầy rêu, cuốn theo từ những con cá nhỏ đến cả rác rến. Khi chảy tới khu vườn, con suối bị chặn lại bởi một bờ bao xi măng. Từ đây, thông qua một cống nước, dòng suối đổ xuống khu vườn tạo ra một cái thác trắng xõa bọt. Rồi từ cái thác này, dòng nước bắt đầu chảy xiết, vòng qua chân đồi, bắt đầu chuyến hành trình của nó xuyên qua khu vườn.

Cơn giông hôm qua đẩy Xoài Non tới chỗ thác nước này, hay có lẽ, nhờ bờ rào xi măng đó mà Xoài Non không bị cơn giông thổi bay đi mất. Xoài Non thức dậy cảm thấy cơ thể đau nhức và rã rời. Rũ đi cái lá khô đắp trên người, Xoài Non định thần quan sát xung quanh. Nó bàng hoàng nhận ra là nó đã bị thổi chệch khá xa khỏi hai cây thầu dầu.

Ban đầu, Xoài Non dự định băng thẳng từ chân đồi qua con suối để tới hai cây dầu. Nhưng bây giờ, nó phải đánh một vòng cung dọc theo bờ suối. Nếu không gặp lão Chồn thì Xoài Non hẵng vẫn còn cố gắng được. Nhưng với những vết thương khắp người như hiện nay, Xoài Non, thậm chí, còn không biết liệu nó có thể cầm cự được tới ngày mai hay không…

Xoài Non tiến ra bờ suối quan sát. Bọt nước bốc lên mát lạnh khiến Xoài Non cảm thấy khoan khoái hơn. Những ngày lang thang dưới cái nắng hạ, Xoài Non đã khô quắt đi. Bên cạnh những vết thương còn đang âm ỉ, thì lớp vỏ vốn căng mọng, mềm mại của nó giờ đây đầy những vết nứt, vết nhăn và bám đầy bụi đỏ.

Xoài Non băn khoăn nhìn dòng nước cuốn. Có vẻ như con suối không có chỗ nào đủ nông để nó băng qua. Trước đây, từ cây Xoài Mẹ, Xoài Non chỉ thả hồn theo dòng nước khi ngắm nhìn con suối. Nó chưa bao giờ nghĩ đến việc phải băng qua như thế nào. Vì thế, giờ đây, Xoài Non thực sự bối rối không biết phải làm gì.

Vài chiếc lá khô rơi rụng vào con suối. Dòng nước xoáy tóm lấy chúng, xoay chúng vòng vòng rồi nhấn xuống đáy. Xoài Non dõi mắt theo những chiếc lá trôi theo dòng chảy, đôi mắt nó hiện rõ sự suy tư và lo lắng. Nó men theo bụi rau muống, tìm một vị trí mà dòng nước chậm lại. Vẫn bám chặt thân rau muống, Xoài Non bước xuống nước, rồi tiếp tục lướt ra xa hơn. Dòng nước mát lạnh làm nó rùng mình, nhưng cũng khiến nó tỉnh táo. Hít một hơi thật sâu, Xoài Non buông tay.

Dòng nước nhanh chóng nuốt gọn nó, nhấn nó xuống đáy. Xoài Non bình tĩnh từ từ ngoi lên, tìm cách xoay xở. Nó hy vòng dòng nước sẽ đẩy nó tới chỗ cây thầu dầu. Nhưng dòng nước không dễ dàng buông tha cho nó, sức nước mạnh cuốn phăng Xoài Non đi. Đá sỏi dưới đáy suối cào lên người Xoài Non mỗi khi nó bị nhấn xuống. Cả người nó càng thêm ê ẩm.

Qua khúc lượn, dòng nước chảy chậm lại, Xoài Non ngoi lên được mặt nước. Tuy vậy nó vẫn không làm sao bơi sang bờ được.
Đột ngột, Xoài Non bị xô mạnh vào một tảng đá ngầm. Theo đà nước, nó bị đẩy văng lên, cả người đau nhức dữ dội. Và khi Xoài Non vẫn còn choáng váng và hụt hơi thì dòng nước lại nhấn nó xuống đáy. Nhịn đau, nó bám lấy đáy con suối để giữ thăng bằng, và chợt nhận ra, sức nước dưới đáy yếu hơn trên bề mặt. Xoài Non bám lấy từng viên sỏi, hòn đá, nó bò qua lòng suối thật chậm rãi. Từng chút một, Xoài Non cũng ngoi lên tới mặt nước, nó tiếp tục bơi vào bờ một cách vất vả.

Khi đã rời hẳn khỏi dòng nước, đặt người xuống bờ suối, Xoài Non mới dám buông lỏng người. Nó khuỵu xuống, thở dốc, cảm thấy đầu óc choáng voáng. Dòng suối đã vắt kiệt chút sức tàn còn lại trong nó sau bao ngày rong đuổi. Xoài Non cảm nhận rõ mồn một thời gian của nó đang cạn đi. Bao nhiêu sinh chất ấp ủ cùng với tình yêu và đùm bọc của Xoài Mẹ đã được Xoài Non dùng cạn. Nó… cuối cùng đã tới giới hạn.

-----  ¯  -----

Giữa những cơn đau âm ỉ dọc toàn thân và tâm trí mơ hồ, Xoài Non cảm thấy một cảm giác mát nhẹ dìu dịu quen thuộc… chị Gió, đang cố gắng gượng nó dậy. Nhưng tại đây, bên này bờ suối, cũng như Xoài Non, là nơi giới hạn của chị. Nhưng ít nhất, Xoài Non vẫn nghe được tiếng của chị, một giai điệu thanh nhẹ, trong trẻo tạo nên một cảm giác thật dễ chịu. Xoài Non nhận ra, điều đầu tiên khiến nó thích chị, hơn cả những câu chuyện của chị, chính là chất giọng này. Thế nhưng… nó đã quá mệt mỏi để trả lời chị, quá mệt mỏi để gượng dậy, quá mệt mỏi để bắt lấy giấc mơ của nó… mặc cho chỉ còn vài bước chân nữa. Cả người nó rã rời, đầu óc trống rỗng và mi mắt thì như bi ghim lại. Xoài Non thì thầm trong đầu “Em xin lỗi”. Một giọt nước mắt duy nhất khẽ lăn xuống má, nó còn không đủ sức để khóc nữa rồi.

Từng chút một, Xoài Non mất dần cảm giác toàn thân. Nó chẳng còn thấy đau, và đồng thơi cũng chẳng còn cảm thấy gì khác. Tiếng của chị Gió nghe như xa dần, nhỏ dần…

Bất chợt, Xoài Non nghe thấy âm thanh đó… Trong lờ mờ tiềm thức, Xoài Non đã nhiều lần mường tượng ra thứ âm thanh đó. Đó giống như tiếng cánh chuồn chuồn, nhưng chậm hơn và vi vu hơn… Và nó nghe thấy tiếng chị Gió gọi nó, kêu nó hãy gắng mở mắt nhìn, kêu nó rằng đừng bỏ cuộc.

Xoài Non cảm thấy sinh lực quay trở lại trong nó, một cách dồi dào và mãnh liệt, tựa hồ như nó mới rời Xoài Mẹ hôm nao.

Nó mở mắt, ngước nhìn lên cao, nơi tiếng chị Gió vọng lại…
…Ở trên đó, như một cơn mưa, cơn mưa những quả dầu xoay tít. Xoài Non nhìn chăm chú như dồn cả cuộc đời nó vào giờ phút này. Những quả dầu xoay nhanh thật nhanh, uốn lượn theo làn gió, rơi qua bên kia mảnh vườn.

Lồng ngực Xoài Non đập thình thịch, nó đứng dậy không hề khó khăn, đôi mắt vẫn dán vào những trái dầu trên cao. Nó leo qua những gốc cây dầu nhanh hết sức tàn của nó còn có thể. Mặc cho đôi chân dần tê dại, mặc cho đôi tay không còn chút lực hay hơi thở dần ngắn đi theo mỗi bước chân…
Khao khát của nó, ước mơ của nó, giờ đây chì còn cách nó một bụi cây mắc cỡ.

Rồi đột ngột như lúc khởi đầu, toàn bộ sức lực bỗng thoát đi hết. Xoài Non cố giữ lại sự tỉnh táo nhưng mắt nó mờ đi, đôi chân chỉ chực khuỵu xuống. Nó nắm chặt nhành cây mắc cỡ đầy gai để khỏi nằm vật ra đất. Tự nhẩm trong đầu mình, Xoài Non biết rằng một khi đã nằm xuống thì nó sẽ không còn có thể đứng lên nữa… Giữ lại ngụm khí cuối cùng, Xoài Non lao qua bụi mắc cỡ, mặc cho những chiếc gai nhọn cào xước khắp người… và biến mất. Bên đó, nơi những trái dầu bay tới.

-----  ¯  -----

Những bông cúc dại trắng nở thành một trảng dài hai bên đường. Những tia nắng lọt qua những tán lá xanh thành những đốm vàng hấp háy trên con đường đất đỏ. Hai người đàn ông rảo bước trên con đường đất, một người cao, rắn rỏi, da ngăm bánh mật, người còn lại thấp hơn với một mái tóc hung hung đỏ.
-        Mười năm rồi mà tao thấy không có gì thay đổi nhỉ? - Người tóc hung hỏi.
-        Ừ - Người cao trả lời -  Tao với ông già vẫn tính bán chỗ này đi nên chả quan tâm chăm sóc gì cả.
-        Ê, là con suối hồi đó phải không mày – Người tóc hung chỉ tay về phía một dòng nước lấp lánh ánh nắng, giọng hồ hởi.
-        Nó đó – Người cao cười – Ba đứa mình trốn ra đây câu cá suốt.
-        Chắc nó không? Tao nhớ nó lớn lắm mà, sao giờ thấy nhỏ xíu vậy cà?
-        Tại lúc đó tụi mình còn nhỏ. Chứ chính là nó đó.
Hai người đứng lại bên bờ suối, ngắm nhìn nó trìu mến.
-        Thằng Toàn lên tỉnh rồi hả? – Người tóc hung chợt hỏi.
-        Nó đi lâu rồi. Giờ làm giáo viên tiểu học, một vợ hai con. – Người cao trả lời - Mày mà về lúc Tết là gặp được nó rồi. Rẫy ông bà già nó vẫn ở đây mà.
-        Về được thì tao cũng về rồi. – Người tóc hung cười – Mà không sao đâu. Cuối tuần này tao với mày lên thăm nó. Tao về chơi cả tháng lận.
-        Nghe nói giờ mày làm cho công ty bảo hiểm hả? Tao vẫn tưởng mày sẽ làm phi công cơ. – Người cao đập tay lên vai người tóc hung, cười hỏi.
-        Ừ - Người tóc hung ngượng ngùng – Làm phi công đâu có dễ như mình tưởng đâu mày. Nhưng làm cho công ty này cũng được. Thi thoảng cũng được nghỉ phép đi du lịch đó đây.
-        Kể ra mày cũng thỏa chí rồi hả - Người cao vỗ bồm bộp lên vai người tóc hung, cười ha hả – Mày với thằng Toàn xem như là toại nguyện rồi.
-        Mày thì kém hơn gì mà nói thế - Người tóc hung gạt tay người cao ra, xoa vai cười đáp lại – Hả, ông giám đốc?
-        Buôn bán ông bà già để lại cho tao thôi. Nhưng mà… - Người cao cười đắc ý – Để tao dẫn mày đi xem qua cái xưởng của tao. Tao tái chế lại vài cái máy cũ cũng hay lắm.
-        Nghe hay đấy – Người tóc đỏ thích thú. Bất chợt, ông chỉ tay vào một cây xoài sai trái, cành lá rậm rạp xanh um. - Ủa, ở đây có cây xoài à? Lúc trước làm gì có.
-        Nó có lúc nào tao cũng không để ý – Người cao trả lời. – Nhưng cũng lâu lắm rồi. Năm nào nó cũng đầy trái. Đi nào, tao để cái xưởng ở bên kia.

Hai người đàn ông tiếp tục câu chuyện của họ, từ từ mất hút dưới tán lá của khu vườn. Khu vườn năm ấy giờ đầy những cây xoài trĩu trái, nhưng bên này bờ suối, nơi hai cây thầu dầu vẫn đứng vũng, chỉ có một cây xoài ấy. Cây xoài xanh lá rì rào mỗi khi có cơn gió nhẹ. Những trái xoài đung đưa, đùa giỡn dưới cái nắng vẫn mãi thiêu đốt khu vườn. Hương xoài chín ngọt theo gió lan tỏa khắp nơi, cùng với những trái thầu dầu xoay tít.


-----  ¯  -----